Tình Chị em
The Eternal Bond of Brother and Sister
Tôi sinh ra ở một làng quê hẻo lánh dưới chân một ngọn núi. Ngày qua ngày, cha mẹ tôi cũng phải đi cày cấy trên mảnh đất đầy sỏi đá.
I was born in a secluded village on a mountain. Day after day, my parents plowed the yellow dry soil with their backs towards the sky.
Một hôm nọ, tôi muốn mua một chiếc khăn mùi xoa, thứ mà mọi cô gái quanh tôi đều có. Nên tôi đã ăn trộm 11.000 đồng trong ngăn kéo của cha tôi. Tất nhiên ông phát hiện ra điều đó.
One day, I wanted to buy a handkerchief, which all girls around me seemed to have. So, one day I stole 50 cents from my father’s drawer. He discovered the stolen money right away.
“Ai đã lấy trộm tiền của cha thế hả?” Bố hỏi em trai và tôi. Tôi hoảng hốt, quá sợ hãi để cất lời. Không ai trong chúng tôi nhận tội, cha nói tiếp: “Được, nếu không ai thừa nhận thì cả hai sẽ cùng bị phạt”. Đột nhiên, đứa em trai nhỏ của tôi nắm chặt tay Cha và nói “Bố, con đã làm ạ!” Nó nhận tội và chịu phạt thay tôi.
“Who stole the money?” he asked my brother and me. I was stunned, too afraid to talk. Neither of us admitted to the fault, so he said, “Ok if nobody wants to admit it, you both should be punished!” Suddenly, my younger brother gripped Father’s hand and said, “Dad, I was the one who did it!” He took the blame, and punishment, for me.
Nửa đêm, tôi bỗng khóc òa lên. Em trai liền bịt miệng tôi và nói “Chị đừng khóc nữa, mọi chuyện qua rồi.” Tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác đó khi được em trai mình bảo vệ. Khi đó em trai tôi mới 8 tuổi và tôi 11 tuổi. Tôi vẫn giận mình không đủ dũng khí thừa nhận những gì mình đã làm. Nhiều năm trôi qua, nhưng câu chuyện chỉ như vừa mới xảy ra.
In the middle of the night, all of sudden, I cried out loudly. My brother covered my mouth with his little hand and said, “Sis, now don’t cry anymore. Everything has happened.” I will never forget my brother’s expression when he protected me. That year, my brother was 8 years old and I was 11 years old. I still hate myself for not having enough courage to admit what I did. Years went by, but the incident still seemed like it just happened yesterday.
>>Khóa Học Tiếng Anh Cho Người Mất Gốc
Khi em trai tôi tốt nghiệp cấp 2, nó được nhận vào một ngôi trường phổ thông ở ngoài thị trấn. Cùng lúc đó, tôi cũng đậu một trường đại học trên tỉnh. Buổi tối hôm ấy, bố tôi ngồi ngoài sân, hút rất nhiều thuốc. Tôi có thể nghe được câu chuyện của bố và mẹ, “Cả hai đứa đều có kết quả tốt? Cực kì tốt?” Mẹ tôi khẽ lau nước mắt và thở dài, “Nhưng để làm gì chứ? Chúng ta làm sao có đủ tiền để cho cả hai đứa cùng đi học?”
When my brother was in his last year of secondary school, he was accepted into an upper secondary school in the central part of town. At the same time, I was accepted into a university in the province. That night, Father squatted in the yard, smoking packet by packet. I could hear him asking my mother, “Both of our children, have good results? Very good results?” Mother wiped off her tears and sighed, “What is the use? How can we possibly finance both of them?”
Cùng lúc đó, em trai tôi đi ra, đứng trước mặt bố tôi và nói, “Cha ơi, con không muốn đi học nữa, con đọc sách đủ rồi.” Bố tôi trở nên tức giận, “Sao con lại nhụt chí thế hả? Kể cả cha có phải đi ăn xin cha cũng phải cho các con học hành tới nơi tới chốn.” Sau đó, cha tôi đi từng nhà một trong làng để vay tiền.
At that time, my brother walked out, he stood in front of Father and said, “Dad, I don’t want to continue my study anymore, I have read enough books.” Father became angry. “Why do you have a spirit so weak? Even if it means I have to beg for money on the streets, I will send you two to school until you have both finished your studies!” And then, he started to knock on every house in the village to borrow money.
>>Khóa Học Viết Tiếng Anh Cơ Bản
Tôi xoa nhẹ đôi má của em trai và nói, “Em mà không học hành cẩn thận thì sẽ không giúp gia đình vượt qua cái nghèo đói bây giờ được đâu”. Về phần mình, tôi quyết định từ bỏ không học đại học nữa.
I stuck out my hand as gently as I could to my brother’s face, and told him, “A boy has to continue his study. If not, he will not be able to overcome this poverty we are experiencing.” I, on the other hand, had decided not to further my study at the university.
Không ai biết điều đó cho đến ngày hôm sau, trước khi mặt trời mọc, em trai tôi đã bỏ nhà ra đi với vài cái quần áo cũ cùng chút đỗ phơi khô. Nó chỉ để lại một mẩu giấy dưới gối tôi, “Chị, đỗ đại học là điều không hề đơn giản. Em sẽ đi tìm việc làm và gửi tiền cho chị.” Tôi ngồi bên giường, tay nắm chặt mẩu giấy và tôi bắt đầu khóc.
Nobody knew that on the following day, before dawn, my brother left the house with a few pieces of worn-out clothes and a few dry beans. He sneaked to my side of the bed and left a note on my pillow, “Sis, getting into a university is not easy. I will look for a job and I will send money to you.” I held the note while sitting on my bed, and cried until I lost my voice.
Với số tiền bố tôi vay mượn được khắp làng, cùng với số tiền em trai kiếm được bằng công việc bốc vác tại công trường, cuối cùng, tôi cũng học được tới năm 3 đại học. Năm đó em trai tôi 17 tuổi còn tôi 20 tuổi.
With the money my father borrowed from the whole village, and the money my brother earned from carrying cement on his back at a construction site, finally, I managed to get to the third year of my study at the university. That year, my brother was 17 years old and I was 20 years old.
>>Khóa Học Viết Email Tiếng Anh
Một ngày, trong lúc đang ngồi học, bạn cùng phòng liền vào và bảo với tôi có người cùng làng lên thăm, đang đợi ở ngoài. Tôi tự hỏi đó có thể là ai? Tôi đi ra và nhìn thấy em trai của mình, toàn thân phủ đầy đất, bụi, xi măng và cát. “Sao em không bảo với bạn chị rằng em là em trai của chị?” Tôi hỏi.
One day, while I was studying in my room, my roommate came in and told me, “There’s a villager waiting for you outside!” Why would there be a villager looking for me? I walked out, and I saw my brother from afar. His whole body was covered with dirt, dust, cement, and sand. I asked him, “Why did you not tell my roommate that you are my brother?”
Nó đáp lại cùng một nụ cười, “Nhìn em xem. Người ta sẽ nghĩ gì nếu họ biết em là em trai chị? Chẳng phải họ sẽ cười chị sao?”. Tôi cảm thấy xúc động, nước mắt cứ tuôn ra. Tôi phủi bụi bẩn trên quần áo của em trai và nói trong tiếng nấc nhẹ, “Chị không quan tâm điều người ta nói! Em là em trai chị cho dù em có trông như thế nào đi nữa.”
He replied with a smile, “Look at my appearance. What will they think if they would know that I am your brother? Won’t they laugh at you?” I felt so touched, and tears filled my eyes. I swept away dirt and dust from my brother’s body. And told him with a lump in my throat, “I don’t care what people would say! You are my brother no matter what your appearance.”
Từ trong túi, em trai tôi lấy ra một chiếc kẹp tóc hình con bướm. Nó kẹp lên tóc tôi và nói, “Em thấy mọi cô gái trong thị trấn đều đeo nó. Em nghĩ chị nên có một cái.” Tôi không thể kiềm chế được nữa. Tôi ôm chầm lấy em trai và khóc. Năm đó, em trai tôi 20 tuổi còn tôi 23 tuổi.
From his pocket, he took out a butterfly hair clip. He put it on my hair and said, ‘I saw all the girls in town are wearing it. I think you should also have one.’ I could not hold back myself anymore. I pulled my brother into my arms and cried. That year, my brother was 20 years old and I was 23 years old.
Sau khi lấy chồng, tôi sống ở thành phố. Nhiều lần chồng tôi muốn mời cha mẹ tôi lên thành phố sống cùng nhưng cha mẹ tôi đều từ chối. Họ nói nếu nọ rời bỏ ngôi làng, họ không biết phải làm gì. Em trai tôi cũng đồng ý như vậy. Nó nói, “Chị cứ yên tâm chăm nhà chồng, em sẽ chăm sóc cha mẹ mình”.
After I got married, I lived in the city. Many times my husband invited my parents to come and live with us, but they didn’t want. They said once they left the village, they wouldn’t know what to do. My brother agreed with them. He said, “Sis, you just take care of your parents-in-law. I will take care of Mom and Dad here.”
Chồng tôi trở thành giám đốc nhà máy. Chúng tôi muốn em trai tôi trở thành quản lý ở đó. Nhưng em trai tôi từ chối đề nghị, nó muốn làm một người sửa chữa hơn là một người chế tạo.
My husband became the director of his factory. We asked my brother to accept the offer of being the manager of the maintenance department. But my brother rejected the offer. He insisted on working as a repairman instead for a start.
Một ngày, em trai tôi trong khi đang sửa dây cáp trên cao thì bị giật điện ngã gãy chân. Nó được đưa tới bệnh viện ngay sau đó. Chồng và tôi tới bệnh viện thăm, nhìn đôi chân của nó được băng bó bằng thạch cao, tôi quở trách: “Sao em lại từ chối trở thành quản lý? Làm quản lý sẽ không nguy hiểm như vậy. Giờ thì nhìn xem, em bị thương nghiệm trọng như vậy, sao em không nghe lời chị?”
One day, my brother was on the top of a ladder repairing a cable, when he got electrocuted and was sent to the hospital. My husband and I visited him at the hospital. Looking at the plaster cast on his leg, I grumbled, “Why did you reject the offer of being a manager? Managers won’t do something dangerous like that. Now look at you – you are suffering a serious injury. Why didn’t you just listen to us?”
Với một khuôn mặt nghiêm nghị, nó bảo vệ quan điểm, “Thử nghĩ xem. Anh rể mới trở thành giám đốc nhà máy. Còn em, không được giáo dục đàng hoàng, lại trở thành quàn lý một cách dễ dàng, người ta sẽ đồn đại như thế nào?” Chồng tôi bồi hồi xúc động, tôi nói, “Nhưng em không được học hành là do chị!”.
With a serious expression on his face, he defended his decision, “Think of your brother-in-law, he just became the director. If I, being uneducated, would become a manager, what kind of rumors would fly around?” My husband’s eyes filled up with tears, and then I said, “But you lack education only because of me!”
“Sao chị lại nói về điều đó, nó chỉ là quá khứ thôi, mọi chuyện qua rồi.”, nó cầm tay tôi và nói. Năm đó, em trai tôi 26 tuổi còn tôi 29 tuổi.
“Why do you talk about the past?” he said and then he held my hand. That year, he was 26 years old and I was 29 years old.
Năm em trai tôi 30 tuổi, nó lấy một cô gái làm nông cùng làng. Trong đám cưới, chủ hôn hỏi em trai tôi, “Ai là người mà cậu tôn trọng và yêu thương nhất?”
My brother was 30 years old when he married a farmer girl from the village. During the wedding reception, the master of ceremonies asked him, “Who is the one person you respect and love the most?”
Không một giây suy nghĩ, câu trả lời vang lên, “Chị tôi.” Nó bắt đầu kể một câu chuyện mà tôi không thể nhớ nổi. “Khi tôi còn học tiểu học, trường học ở một ngôi làng khác. Hàng ngày, chị gái và tôi đều phải đi bộ hơn 2 giờ đồng hồ để đến trường và về nhà. Một ngày nọ, tôi mất một chiếc tất tay. Chị gái tôi liền đưa một chiếc của chị cho tôi. Còn chị chỉ dùng một chiếc và phải đi bộ xa. Khi về đến nhà, tay chị run lẩy bẩy vì trời lạnh. Thậm chí chị còn không thể cầm nổi đôi đũa khi ăn cơm. Từ giây phút đó, tôi đã thề rằng chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ chăm sóc và bảo vệ chị, luôn đem lại điều tốt đẹp nhất có thể cho chị.”
Without even taking the time to think, he answered, “My sister.” He continued by telling a story I could not even remember. “When I was in primary school, the school was in a different village. Every day, my sister and I would walk for 2 hours to school and back home. One day, I lost one of my gloves. My sister gave me one of hers. She wore only one glove and she had to walk far. When we got home, her hands were trembling because of the cold weather. She could not even hold her chopsticks. From that day on, I swore that as long as I lived, I would take care of my sister and would always be good to her.”
Khám phá thêm: Kho Truyện Song Ngữ
Theo: moralstories.com