Sự hy sinh của Mẹ
Mother’s Sacrifice
Mẹ tôi chỉ có một mắt. Tôi ghét bà… bà ấy thật đáng xấu hổ. Mẹ tôi quản lý một cửa hàng nhỏ ở một chợ trời. Bà đã bán bất cứ thứ gì để có tiền nuôi chúng tôi.
My mom only had one eye. I hated her… she was such an embarrassment. My mom ran a small shop at a flea market. She sold anything for the money to raise us.
Một ngày nọ ở trường tiểu học, mẹ tôi đã đến. Tôi đã vô cùng xấu hổ. Sao bà có thể làm điều này với tôi? Tôi liếc nhìn bà với ánh mắt hằn học và chạy ra ngoài. Ngày hôm sau ở trường… “Mẹ mày chỉ có một mắt ?!” và chúng chế nhạo tôi.
There was this one day during elementary school, my mom came. I was so embarrassed. How could she do this to me? I threw her a hateful look and ran out. The next day at school… “Your mom only has one eye?!” and they taunted me.
Tôi ước rằng mẹ tôi sẽ biến mất khỏi thế giới này vì vậy tôi đã nói với mẹ tôi, "Mẹ ơi, tại sao mẹ không có con mắt còn lại ?! Mẹ đang biến con thành trò cười. Tại sao mẹ không chết đi? " Mẹ tôi đã không trả lời. Tôi đoán rằng tôi cảm thấy hơi tệ, nhưng đồng thời, tôi cảm thấy thật thoải mái khi nghĩ rằng tôi đã nói những gì tôi muốn nói suốt thời gian qua. Có thể là do mẹ tôi không phạt tôi, nhưng tôi không nghĩ rằng mình đã làm tổn thương tình cảm của mẹ rất nhiều.
I wished that my mom would just disappear from this world so I said to my mom, “Mom, why don’t you have the other eye?! You’re only going to make me a laughingstock. Why don’t you just die?” My mom did not respond. I guess I felt a little bad, but at the same time, it felt good to think that I had said what I’d wanted to say all this time. Maybe it was because my mom hadn’t punished me, but I didn’t think that I had hurt her feelings very badly.
Tối hôm đó… tôi thức dậy và đi vào bếp để lấy một cốc nước. Mẹ tôi đã khóc ở đó, rất lặng lẽ, như thể bà sợ rằng mẹ có thể đánh thức tôi. Tôi nhìn bà, rồi quay đi. Bởi vì điều tôi đã nói với bà trước đó, có điều gì đó đang nhói lên trong tim tôi. Dù vậy, tôi ghét mẹ, người đang khóc . Vì vậy, tôi tự nhủ rằng mình sẽ lớn lên và trở nên thành công, bởi vì tôi ghét người mẹ một mắt và sự nghèo khó tuyệt vọng của chúng tôi.
That night… I woke up and went to the kitchen to get a glass of water. My mom was crying there, so quietly, as if she was afraid that she might wake me. I took a look at her and then turned away. Because of the thing I had said to her earlier, there was something pinching at me in the corner of my heart. Even so, I hated my mother who was crying out. So I told myself that I would grow up and become successful because I hated my one-eyed mom and our desperate poverty.
>> Khóa Học Biên - Phiên Dịch Tiếng Anh
Sau đó tôi đã học rất chăm chỉ. Tôi rời mẹ và đến Seoul học tập, và được nhận vào Đại học Seoul với tất cả sự tự tin mà tôi có. Sau đó, tôi kết hôn. Tôi đã mua một ngôi nhà của riêng cho mình. Rồi tôi cũng có con. Bây giờ tôi đang sống hạnh phúc như một người đàn ông thành đạt. Tôi thích nơi đây vì đó là một nơi không làm tôi nhớ về mẹ mình.
Then I studied really hard. I left my mother and came to Seoul and studied, and got accepted to Seoul University with all the confidence I had. Then, I got married. I bought a house of my own. Then I had kids, too. Now I’m living happily as a successful man. I like it here because it’s a place that doesn’t remind me of my mom.
Niềm hạnh phúc này ngày càng lớn hơn cho đến khi có một người bất ngờ đến gặp tôi “Cái gì ?! Ai đây?!" Đó là mẹ tôi… Vẫn còn một mắt. Cảm giác như thể cả bầu trời đang sụp đổ vào tôi. Con gái nhỏ của tôi đã bỏ chạy, sợ hãi trước ánh mắt của mẹ tôi.
This happiness was getting bigger and bigger when someone unexpectedly came to see me “What?! Who’s this?!” It was my mother… Still with her one eye. It felt as if the whole sky was falling apart on me. My little girl ran away, scared of my mom’s eyes.
Và tôi hỏi bà, "Bà là ai? Tôi không biết bà! ” như thể tôi đã cố gắng biến điều đó thành sự thật. Tôi hét vào mặt bà “Sao bà dám đến nhà tôi và dọa con gái tôi! Ra khỏi đây ngay !! ” Và lúc này, mẹ tôi lặng lẽ trả lời: “Ồ, tôi rất xin lỗi. Tôi có thể đã nhận sai địa chỉ, ”và bà đi mất. Ơn trời ... bà không nhận ra tôi. Tôi đã khá nhẹ nhõm. Tôi tự nhủ rằng mình sẽ không quan tâm hay nghĩ về điều này trong suốt phần đời còn lại của mình.
And I asked her, “Who are you? I don’t know you!!” as if I tried to make that real. I screamed at her “How dare you to come to my house and scare my daughter! Get out of here now!!” And to this, my mother quietly answered, “oh, I’m so sorry. I may have gotten the wrong address,” and she disappeared. Thank goodness… she doesn’t recognize me. I was quite relieved. I told myself that I wasn’t going to care or think about this for the rest of my life.
Một ngày nọ, một lá thư được gửi đến nhà tôi. Tôi đã nói dối vợ rằng tôi đang đi công tác. Sau khi đoàn tụ, tôi đi xuống cái lán cũ mà tôi quen gọi là nhà… chỉ vì tò mò ở đó, tôi thấy mẹ tôi nằm gục trên nền đất lạnh. Nhưng tôi không rơi một giọt nước mắt nào. Bà có một tờ giấy trong tay…. đó là một bức thư dành cho tôi.
One day, a letter came to my house. I lied to my wife saying that I was going on a business trip. After the reunion, I went down to the old shack, that I used to call a house…just out of curiosity there, I found my mother had fallen on the cold ground. But I did not shed a single tear. She had a piece of paper in her hand…. it was a letter to me.
Bà viết:
She wrote:
Con trai của mẹ,
My son,
Mẹ nghĩ cuộc sống của mẹ bây giờ đã đủ dài. Và… mẹ sẽ không đến thăm Seoul nữa… nhưng liệu có quá đáng khi hỏi mẹ muốn con đến thăm mẹ một lần không? Mẹ nhớ con rất nhiều. Và mẹ đã rất vui khi biết tin con sẽ về để đoàn tụ. Nhưng mẹ quyết định không đến trường…. Đối với con … Mẹ xin lỗi vì mẹ chỉ có một mắt và mẹ đã làm con xấu hổ.
I think my life has been long enough now. And… I won’t visit Seoul anymore… but would it be too much to ask if I wanted you to visit me once in a while? I miss you so much. And I was so glad when I heard you were coming for the reunion. But I decided not to go to school…. For you… I’m sorry that I only have one eye, and that I was an embarrassment to you.
Con biết đấy, khi con còn rất nhỏ, con đã bị tai nạn và bị hỏng mắt. Là một người mẹ, mẹ không thể đứng nhìn con phải lớn lên chỉ bằng một con mắt ... vì vậy mẹ đã cho con đôi mắt của mình ... Mẹ rất tự hào về con trai mẹ đã nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới đối với mẹ, ở vị trí của mẹ, với đôi mắt đó . Mẹ không bao giờ khó chịu với con vì bất cứ điều gì con đã làm. Hai lần mà con đã giận mẹ. Mẹ tự nghĩ, ‘đó là bởi vì con yêu mẹ.’ Mẹ luôn nhớ về khoảng khắc lúc con vẫn còn nhỏ quấn quít xung quanh mẹ.
You see, when you were very little, you got into an accident, and lost your eye. As a mother, I couldn’t stand watching you having to grow up with only one eye… so I gave you mine… I was so proud of my son that was seeing a whole new world for me, in my place, with that eye. I was never upset at you for anything you did. The couple of times that you were angry with me. I thought to myself, ‘it’s because you love me.’ I always miss the times when you were still young around me.
>> Khóa Học Viết Email Tiếng Anh
Mẹ nhớ con nhiều lắm. Mẹ yêu con. Con là cả thế giới đối với mẹ.
I miss you so much. I love you. You mean the world to me.
Tôi sốc. Tôi ghét người chỉ sống vì tôi. Tôi đã khóc cho Mẹ tôi, tôi không biết có cách nào bù đắp cho những việc làm tồi tệ nhất của mình…
I was shocked I hated the person who only lived for me. I cried for My Mother, I didn’t know of any way that will make up for my worst deeds…
Đạo đức: Đừng bao giờ ghét ai vì những khuyết tật của họ. Đừng bao giờ bất kính với cha mẹ, đừng phớt lờ và đánh giá thấp những hy sinh của họ. Họ cho chúng ta cuộc sống, họ nuôi dạy chúng ta tốt hơn họ đã từng, họ cho đi và tiếp tục cố gắng để cho tốt hơn những gì họ từng có. Họ không bao giờ ước con mình không khỏe ngay cả trong những giấc mơ hoang đường nhất. Họ luôn cố gắng chỉ ra con đường đúng đắn và là động lực. Cha mẹ vì con mà bỏ tất cả, tha thứ cho mọi lỗi lầm của con. Không có cách nào để đền đáp những gì họ đã làm cho bọn trẻ, tất cả những gì chúng ta có thể làm là cố gắng cho những gì chúng cần và đó chỉ là thời gian, tình yêu và sự tôn trọng.
Moral: Never Ever hate anyone for their disabilities. Never disrespect your parents, and don’t ignore and underestimate their sacrifices. They give us life, they raise us better than they had been, and they give and keep trying to give better than they ever had. They never wish unwellness for their kids even in their wildest dreams. They always try to show the right path and be motivators. Parents give up all for their kids and forgive all mistakes made by kids. There is no way to repay what they have done for kids, all we can do is try to give what they need and it is just time, love, and respect.
Theo: moralstories
Content Writer: Thu Hà