Chỉ có cái chết mới khiến chúng ta chia lìa
Until Death does us Apart
Tôi về nhà vào tối hôm đó nhân lúc vợ tôi dọn bữa tối và nói, "Tôi có một vài điều muốn nói với cô". Chúng tôi ngồi xuống và dùng bữa tối trong yên ắng. Một lần nữa tôi lại nhìn thấy sự tổn thương trong mắt cô ấy. Đột nhiên tôi không biết làm thế nào để mở miệng. Nhưng tôi phải cho cô ấy biết tôi đang nghĩ gì. "Tôi muốn ly hôn." Tôi đề cập đến chủ đề một cách bình tĩnh.
I got home that night as my wife served dinner, saying, ‘I’ve got something to tell you”. We sat down and had dinner quietly. Again I observed the hurt in her eyes. Suddenly I didn’t know how to open my mouth. But I had to let her know what I was thinking. “I want a divorce.” I raised the topic calmly.
Cô ấy không có vẻ khó chịu vì lời nói của tôi, thay vào đó, cô ấy hỏi tôi nhẹ nhàng, "Tại sao?" Tôi lảng tránh câu hỏi của vợ mình. Điều này khiến cô ấy tức giận. Cô ấy vứt đũa và hét vào mặt tôi, "Anh không phải là đàn ông!" Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy đã khóc. Tôi biết cô ấy muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó có thể cho cô ấy một câu trả lời thỏa đáng; tôi đã yêu một người phụ nữ khác, Jane. Tôi không còn yêu vợ tôi nữa. Tôi chỉ thương hại cô ấy!
She didn’t seem to be annoyed by my words, instead, she asked me softly, “Why?” I avoided my wife’s question. This made her angry. She threw away the chopsticks and shouted at me, “You are not a man!” That night, we didn’t talk to each other. She was weeping. I knew she wanted to find out what had happened to our marriage. But I could hardly give her a satisfactory answer; she had lost my heart to another woman, Jane. I didn’t love my wife anymore. I just pitied her!
Với cảm giác tội lỗi sâu sắc, tôi đã soạn thảo một thỏa thuận ly hôn trong đó viết rằng vợ tôi có thể sở hữu nhà của chúng tôi, ô tô của chúng tôi và 30% cổ phần trong công ty của tôi. Cô nhìn lướt qua nó và sau đó xé nó thành nhiều mảnh. Người phụ nữ đã trải qua mười năm cuộc đời với tôi nay đã trở thành người dưng. Tôi cảm thấy có lỗi vì đã lãng phí thời gian, tài nguyên và năng lượng của cô ấy nhưng tôi không thể rút lại những gì tôi đã nói vì tôi rất yêu Jane. Cuối cùng, cô ấy đã khóc to trước mặt tôi. Đối với tôi, tiếng khóc của cô ấy thực sự là một kiểu giải thoát. Ý định ly hôn đã ám ảnh tôi trong vài tuần dường như ngày càng rõ ràng hơn.
In a deep sense of guilt, I drafted a divorce agreement that stated that my wife could own our house, our car, and a 30% stake in my company. She glanced at it and then tore it into pieces. The woman who had spent ten years of her life with me had become a stranger. I felt sorry for her wasted time, resources and energy but I could not take back what I had said for I loved Jane so dearly. Finally, she cried loudly in front of me. To me, her cry was actually a kind of release. The idea of divorce which had obsessed with me for several weeks seemed to be firmer and clearer now.
Ngày hôm sau, tôi trở về nhà rất muộn và thấy cô ấy đang viết gì đó trên bàn. Tôi không ăn tối mà đi ngủ t và thiếp đi rất nhanh vì tôi mệt sau một ngày đầy biến cố với Jane. Khi tôi tỉnh dậy, cô ấy vẫn ở đó trên bàn viết. Tôi không quan tâm nên trở mình và ngủ tiếp.
The next day, I came back home very late and found her writing something at the table. I didn’t have supper but went straight to sleep and fell asleep fast because I was tired after an eventful day with Jane. When I woke up, she was still there at the table writing. I did not care so I turned over and was asleep again.
Buổi sáng hôm sau cô ấy trình bày điều kiện ly hôn. Cô ấy không muốn gì ở tôi nhưng cần thông báo trước một tháng trước khi ly hôn. Cô ấy yêu cầu rằng trong một tháng đó, cả hai chúng tôi cố gắng sống một cuộc sống bình thường nhất có thể. Lý do của cô cho điều kiện này rất đơn giản. Con trai chúng tôi đã chuẩn bị cho kỳ thi của mình trong một tháng và cô ấy không muốn ảnh hưởng đến tương lai của nó bởi cuộc hôn nhân tan vỡ của chúng tôi.
The next morning, she presented her divorce conditions. She didn’t want anything from me but needed a month’s notice before the divorce. She requested that in that one month, we both try to live as normal a life as possible. Her reason for this condition was simple. Our son was preparing for his exams for a month and she didn't want to hit his future with our broken marriage.
Tôi hoàn toàn đồng ý. Nhưng cô ấy còn một việc nữa, cô ấy yêu cầu mỗi ngày tôi phải bế cô ấy ra khỏi phòng ngủ của chúng tôi đến cửa trước vào mỗi buổi sáng. Tôi đã nghĩ rằng cô ấy điên mất rồi. Nhưng tôi vẫn chấp nhận yêu cầu kỳ quặc của cô ấy.
This was completely agreeable to me. But she had something more, she requested that each day I carry her out of our bedroom to the front door every morning. I thought she was going crazy. But I still accepted her odd request.
Tôi đã nói với Jane về điều kiện ly hôn của vợ tôi. Cô ấy đã cười phá lên và nghĩ điều đó thật ngớ ngẩn. Jane đáp một cách khinh bỉ “Dù có áp dụng thủ đoạn nào thì cô ta cũng phải đối mặt với việc ly hôn”
I told Jane about my wife’s divorce conditions. She laughed loudly and thought it was absurd. “No matter what tricks she applies, she has to face the divorce,” Jane said scornfully.
Đã lâu rồi vợ tôi và tôi đã không gần gũi với nhau. Vì vậy, khi tôi bồng cô ấy vào ngày đầu tiên, cả hai chúng tôi đều tỏ ra vụng về. Cậu con trai thì vỗ tay sau lưng chúng tôi, và điều cậu ấy nhìn thấy đó là bố đang bồng mẹ. Những lời nói của thằng bé khiến tôi cảm giác đau đớn. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó đến cửa, tôi bồng cô ấy đi bộ hơn mười mét. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng: “Đừng nói với con trai chúng ta về vụ ly hôn.” Tôi gật đầu, nhưng cảm thấy gì đó khó chịu. Tôi đặt cô ấy xuống bên ngoài cửa. Trong khi cô đang đợi xe buýt đi làm thì tôi đã lái xe một mình đến văn phòng.
My wife and I hadn’t had anybody for a long time. So when I carried her out on the first day, we both appeared clumsy. Our son clapped behind us, and what he saw was the fact that daddy was holding mommy in his arms. His words brought me a sense of pain. From the bedroom to the sitting room, then to the door, I walked over ten meters with her in my arms. She closed her eyes and said softly; “Don’t tell our son about the divorce.” I nodded but felt somewhat upset. I put her down outside the door. When she was waiting for the bus to work, I drove alone to the office.
Vào ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đã hành động dễ dàng hơn nhiều. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi thơm từ chiếc áo blouse của cô ấy. Tôi nhận ra rằng đã lâu rồi tôi đã không ngắm nhìn người phụ nữ này. Tôi nhận ra cô ấy không còn trẻ nữa. Có những nếp nhăn nhỏ trên khuôn mặt cô ấy, mái tóc của cô ấy đã bạc! Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã bào mòn cô ấy. Trong phút chốc, tôi tự hỏi mình đã làm gì với cô ấy.
On the second day, both of us acted much more easily. She leaned on my chest. I could smell the fragrance of her blouse. I realized that I hadn’t looked at this woman carefully for a long time. I realized she was not young anymore. There were fine wrinkles on her face, her hair was graying! Our marriage had taken its toll on her. For a minute I wondered what I had done to her.
>>Khóa Học Tiếng Anh Cho Người Mất Gốc
Vào ngày thứ tư, khi tôi bế cô ấy lên, tôi cảm thấy một cảm giác thân quen trở lại. Đây là người phụ nữ đã trao mười năm cuộc đời cho tôi. Vào ngày thứ năm và thứ sáu, tôi nhận ra rằng cảm giác thân thiết của chúng tôi đang dần trở lại. Tôi đã không nói với Jane về điều này. Việc bế cô ấy trở nên dễ dàng hơn qua từng ngày.
On the fourth day, when I lifted her up, I felt a sense of intimacy returning. This was the woman who had given ten years of her life to me. On the fifth and sixth days, I realized that our sense of intimacy was growing again. I didn’t tell Jane about this. It became easier to carry her as the days slipped by.
Vào một buổi sáng, cô ấy đang chọn quần áo. Cô mặc thử khá nhiều bộ váy nhưng không tìm được chiếc nào vừa ý. Sau đó cô ấy thở dài, “Tất cả những chiếc váy của em đã lớn hơn”. Tôi chợt nhận ra rằng cô ấy đã gầy đi rất nhiều, đó là lý do tại sao tôi có thể bế cô ấy dễ dàng hơn. Đột nhiên điều đó khiến tôi đau lòng. Vợ tôi đã đè nén quá nhiều nỗi đau và sự cay đắng trong lòng. Trong tiềm thức, tôi đưa tay ra và vuốt tóc cô ấy.
She was choosing what to wear one morning. She tried on quite a few dresses but could not find a suitable one. Then she sighed, “All my dresses have grown bigger”. I suddenly realized that she had grown so thin, that was the reason why I could carry her more easily. Suddenly it hit me. My wife had buried so much pain and bitterness in her heart. Subconsciously I reached out and touched her hair.
Con trai chúng tôi bước vào lúc này và nói: Bố ơi, đã đến lúc phải bế mẹ ra ngoài rồi. Với thằng bé, việc nhìn thấy bố bế mẹ ra ngoài đã trở thành một phần tất yếu trong cuộc sống của nó. Vợ tôi ra hiệu cho con trai chúng tôi lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ mình đổi ý vào phút cuối. Sau đó tôi bế cô ấy, đi từ phòng ngủ, qua phòng khách, ra hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm chặt lấy cơ thể cô ấy, chẳng khác gì ngày cưới của chúng tôi.
Our son came in at that moment and said, Dad, it’s time to carry mom out. To him, seeing his father carrying his mother out had become an essential part of his life. My wife gestured to our son to come closer and hugged him tightly. I turned my face away because I was afraid I might change my mind at the last minute. I then held her in my arms, walking from the bedroom, through the sitting room, to the hallway. Her hand surrounded my neck softly and naturally. I held her body tightly, it was just like our wedding day.
Nhưng trọng lượng nhẹ hơn nhiều của cô ấy khiến tôi buồn. Vào ngày cuối cùng, khi tôi ôm cô ấy trong tay, tôi khó có thể di chuyển được một bước. Con trai chúng tôi đã đi đến trường. Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói, tôi nhận ra rằng nhiều năm nay cuộc sống của chúng tôi thiếu đi sự thân mật. Tôi lái xe đến văn phòng và nhanh chóng ra khỏi xe mà không cần khóa cửa. Tôi bước lên lầu. Jane mở cửa và tôi nói với cô ấy, “Xin lỗi, Jane, anh không muốn ly hôn nữa.”
But her much lighter weight made me sad. On the last day, when I held her in my arms I could hardly move a step. Our son had gone to school. I held her tightly and said, I noticed that our life has lacked intimacy for years. I drove to the office and jumped out of the car swiftly without locking the door. I was afraid any delay would make me change my mind. I walked upstairs. Jane opened the door and I said to her, Sorry, “Jane, I do not want the divorce anymore.”
Cô ấy nhìn tôi, ngạc nhiên, rồi đưa tay sờ trán tôi. “Anh có bị sốt không?” Cô ấy nói. Tôi gỡ tay cô ấy ra khỏi đầu tôi. “Xin lỗi”, Jane, tôi đã nói, “Anh sẽ không ly hôn”. Tôi muốn ly hôn với vợ mình có lẽ do chúng tôi nhất thời nhàm chán với cuộc sống hôn nhân chứ không phải chúng tôi hết yêu nhau.
She looked at me, astonished, and then touched my forehead. “Do you have a fever?” She said. I moved her hand off my head. “Sorry, Jane,” I said, “I won’t divorce”. I want to divorce my wife maybe because we had been temporarily bored with married life, not because we didn’t love each other anymore.
Jane giáng cho tôi một cái tát trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và bật khóc. Tôi đi xuống cầu thang và lái xe đi. Tại cửa hàng hoa trên đường, tôi đặt một bó hoa cho vợ tôi. Cô bán hàng hỏi tôi viết gì trên thẻ. Tôi mỉm cười và viết, "Anh sẽ bế em đi mỗi sáng cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta", lời mà tôi từng hứa trong ngày cưới cách đây 10 năm của chúng tôi.
Jane gave me a loud slap and then slammed the door and burst into tears. I walked downstairs and drove away. At the floral shop on the way, I ordered a bouquet of flowers for my wife. The salesgirl asked me what to write on the card. I smiled and wrote, “I’ll carry you out every morning until death does us apart”, which I promised at our wedding 10 years ago.
Tối hôm đó tôi về đến nhà, bó hoa trên tay, nụ cười trên môi, tôi chạy lên lầu, chỉ thấy vợ tôi trên giường - đã qua đời 1 giờ trước.
That evening I arrived home, flowers in my hands, and a smile on my face, I run upstairs, seeing my wife in the bed – dead- an hour ago.
>> Khóa Học Biên Dịch Tiếng Anh
Vợ tôi đã phải chiến đấu với căn bệnh ung thư trong nhiều tháng trong khi tôi bận rộn với Jane đến mức không thể để ý đến. Cô ấy biết rằng cô ấy sẽ sớm chết và cô ấy muốn trong mắt con trai chúng tôi - tôi là một người chồng biết yêu thương.
My wife had been fighting cancer for months while I was so busy with Jane to even notice. She knew that she would die soon and she wanted in the eyes of our son— I’m a loving husband.
Xem thêm:
>>Chúa chỉ giúp những ai tự biết giúp mình
Theo: moralstories
Content Writer: Trúc Hạ